Người dịch: Whistle
“Không sao.”
Hứa Du Tôn mặt không đổi sắc:
“Mấy hôm nữa, Hồng trưởng lão nội môn và phu nhân sẽ đi ngang qua đây, ta đã viết thư, trưởng lão đã đồng ý đến đây để chủ trì công đạo cho sư đệ, đến lúc đó, Chu Giáp không dám làm càn.”
“Vậy thì tốt.” Tô Túc sáng mắt.
Ông ta không lo lắng Tô Cổn sẽ thua Lôi My, mà là sợ sau khi Tô Cổn thắng sẽ không thể rời khỏi Thạch Thành, đến lúc đó, Tô gia sẽ gặp rắc rối.
Có trưởng lão Huyền Thiên minh nội môn thì không cần phải lo lắng nữa.
Cho dù là ba người Tô Cổn mất tích, trách nhiệm cũng không thuộc về Tô gia.
“Chỉ cần là tỷ thí quang minh chính đại, ta không sợ.” Tô Cổn nói:
“Đến lúc đó, phiền Lục thúc làm chứng, nếu như ta giết chết kẻ thù, không cần phải nói, cho dù có thua, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Ha ha…” Tô Túc cười lớn:
“Cổn nhi, sao lại nói như vậy?”
“Với thực lực của ngươi, sao có thể thua Lôi My, người vừa mới trở thành Hắc Thiết chứ?”
“Bản lĩnh của Lục Thiên các, ta đã nghe danh từ lâu. Nghe nói gần đây ở Lục Thiên các xuất hiện một kỳ tài luyện võ?”
“Đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Lý Xuân Nhiễu sáng mắt:
“Hình sư đệ thiên phú dị bẩm, đặc biệt phù hợp với pháp môn của chi mạch chúng ta, sau khi nhập môn hai tháng đã được truyền thụ Lục Thiên Thất Tuyệt thư, chưa đến mười tuổi đã trở thành Hắc Thiết!”
“Chưa đến mười tuổi?”
Tô Túc cứng đờ, tim đập nhanh:
“Vậy chẳng phải là…”
“Đúng vậy.”
Tô Cổn gật đầu:
“Hình sư đệ rất có khả năng sẽ trở thành Bạch Ngân đầu tiên của Lục Thiên các!”
Bạch Ngân!
Bất kể là sống hay chết, mỗi cường giả Bạch Ngân đều là tồn tại được vương triều Đại Lâm ghi nhớ.
Ba trăm năm nay…
Bạch Ngân xuất hiện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Không phải chi mạch nào của nội môn cũng từng xuất hiện Bạch Ngân, công pháp của Lục Thiên các cực đoan, tuy rằng không thiếu cường giả Hắc Thiết đỉnh phong, nhưng chưa từng có Bạch Ngân.
Lần này…
Đúng là nhặt được bảo bối.
Tô Túc ánh mắt lóe lên, trong lòng không khỏi ghen tị, ông ta vất vả tu luyện, lúc mười tuổi, e rằng còn chưa khai khiếu.
“Tuy rằng Hình sư đệ thiên phú dị bẩm, nhưng… tính cách lại quá lạnh lùng.” Hứa Du Tôn cau mày, chậm rãi nói:
“Ta đã gặp đệ ấy hai lần, cảm thấy đệ ấy không giống người sống, rất khó gần, trong mắt Hình sư đê, có lẽ chúng ta chẳng khác nào thi thể.”
“…”
Tô Túc định nói gì đó, như thể nhận ra điều gì, ông ta quay đầu lại, nhìn về phía xa:
“Trương huynh, đã đến rồi, sao không tới đây?”
“Làm phiền rồi.”
Một bóng người chậm rãi bước đến, chắp tay:
“Tại hạ là Trương Hợp, bái kiến mấy vị.”
Người đến dung mạo tuấn tú, tuổi tác khó đoán, mặc áo màu tím sang trọng, khí tức nội liễm, không hề lộ ra chút nào.
Cao thủ!
Ba người nghiêm mặt.
“Để ta giới thiệu.” Tô Túc đứng dậy, cười nói:
“Trương huynh đệ vốn là người của Thiên Thủy trại, cách đây không lâu đã gia nhập Tô gia làm khách khanh, Phân Cân Thác Cốt Thủ của Trương huynh rất lợi hại, tu vi cũng không thua kém ta.”
“Ba vị này…”
“Tô huynh không cần phải giới thiệu.” Trương Hợp phất tay:
“Trương mỗ ta đã nghe danh tiếng ba vị nhân tài kiệt xuất của Lục Thiên các, Huyền Thiên minh nội môn, từ lâu.”
“Ngồi, ngồi!”
“Ngồi xuống nói chuyện.”
Lúc Chu Giáp lên lầu, Trần trưởng lão đang đợi ở gần đó liền chủ động tiếp đón.
“Bang chủ đang bế quan, chuẩn bị cho trận tỷ thí nửa tháng sau, đáng tiếc, không ai ủng hộ, người của Tiểu Lang đảo đã chuẩn bị tìm người thay thế.”
“Còn có một chuyện, một số người của Thiên Thủy trại đã gia nhập Tô gia.”
“Chúng tôi nghi ngờ, Tô Cổn trở về đúng vào lúc này là do Tô gia giở trò, nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Nói xong, Trần trưởng lão lắc đầu.
Từ khi Lôi Bá Thiên chết, Thiên Hổ bang gần như chưa từng có ngày nào yên ổn.
Vất vả lắm mới xác định được bang chủ, vậy mà lại xảy ra chuyện này, khiến cho lão già như Trần trưởng lão cũng có chút không chịu nổi.
Không chỉ có ông ta.
Người của Thiên Hổ bang, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm tan rã, e rằng chỉ cần Lôi My thua, cho dù có người khác thay thế vị trí bang chủ cũng khó có thể vãn hồi.
Tiểu Lang đảo tuy rằng có thực lực, nhưng lại không có ai làm được việc, đến lúc đó, Thạch Thành e rằng sẽ quay về tình trạng hỗn loạn lúc Lôi Bá Thiên chưa xuất hiện.
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu:
“Tiền bối thấy thế nào?”
“Theo ta, Tô gia không muốn chúng ta yên ổn.” Trần trưởng lão vuốt râu nói:
“Chỉ cần Thiên Hổ bang loạn, Tô gia liền có thể nhân cơ hội thu nạp tàn dư của Thiên Thủy trại và những bang phái lớn nhỏ trong thành.”
“Đợi thêm mấy tháng, sau khi Tô gia thu nạp xong, cho dù Thiên Hổ bang có chỉnh đốn thì cũng đã muộn.”
“Hơn nữa, bang chủ hiện tại, so với phụ thân nàng, thiếu đi sự bá khí và quyết đoán, cho dù lần này thoát khỏi kiếp nạn, nhưng dưới sự áp bức của Tô gia, e rằng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.”
“Như vậy…”
Chu Giáp trầm ngâm:
“Chuyện này chắc là còn có sự tham gia của nha môn, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Trần trưởng lão gật đầu: “Âu Dương thành chủ có mưu đồ, những năm này, chuyện xấu đều do chúng ta và Tô gia làm, còn danh tiếng thì đều là của ông ta, quả thực là một lão hồ ly.”
“Ai mà không biết Thạch Thành có một Âu Dương Thanh Thiên?
“Đáng tiếc, kẻ ác quá mạnh, Thanh Thiên đại lão gia cũng chỉ có thể ở trong nha môn dưỡng lão.”
Nói xong, Trần trưởng lão cười lạnh.
Rất nhiều người đều không để ý đến sự tồn tại của nha môn, thậm chí còn khinh thường thành chủ.
Nhưng Âu Dương Hạng là Hắc Thiết hậu kỳ, xét về thực lực thực sự, ông ta có thể nghiền nát Lôi Bá Thiên, quyền lực ngập trời ở nha môn.
Những năm này…
Tuy rằng nha môn nhìn thì có vẻ không tham gia vào tranh đấu của các thế lực, nhưng lợi ích lại không hề thiếu, hai nhà, vì tranh giành địa bàn, thường xuyên tặng hậu lễ.
Âu Dương Hạng…
Không chê bất kỳ thứ gì.
“Không sao.”
Hứa Du Tôn mặt không đổi sắc:
“Mấy hôm nữa, Hồng trưởng lão nội môn và phu nhân sẽ đi ngang qua đây, ta đã viết thư, trưởng lão đã đồng ý đến đây để chủ trì công đạo cho sư đệ, đến lúc đó, Chu Giáp không dám làm càn.”
“Vậy thì tốt.” Tô Túc sáng mắt.
Ông ta không lo lắng Tô Cổn sẽ thua Lôi My, mà là sợ sau khi Tô Cổn thắng sẽ không thể rời khỏi Thạch Thành, đến lúc đó, Tô gia sẽ gặp rắc rối.
Có trưởng lão Huyền Thiên minh nội môn thì không cần phải lo lắng nữa.
Cho dù là ba người Tô Cổn mất tích, trách nhiệm cũng không thuộc về Tô gia.
“Chỉ cần là tỷ thí quang minh chính đại, ta không sợ.” Tô Cổn nói:
“Đến lúc đó, phiền Lục thúc làm chứng, nếu như ta giết chết kẻ thù, không cần phải nói, cho dù có thua, ta cũng cam tâm tình nguyện.”
“Ha ha…” Tô Túc cười lớn:
“Cổn nhi, sao lại nói như vậy?”
“Với thực lực của ngươi, sao có thể thua Lôi My, người vừa mới trở thành Hắc Thiết chứ?”
“Bản lĩnh của Lục Thiên các, ta đã nghe danh từ lâu. Nghe nói gần đây ở Lục Thiên các xuất hiện một kỳ tài luyện võ?”
“Đúng vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Lý Xuân Nhiễu sáng mắt:
“Hình sư đệ thiên phú dị bẩm, đặc biệt phù hợp với pháp môn của chi mạch chúng ta, sau khi nhập môn hai tháng đã được truyền thụ Lục Thiên Thất Tuyệt thư, chưa đến mười tuổi đã trở thành Hắc Thiết!”
“Chưa đến mười tuổi?”
Tô Túc cứng đờ, tim đập nhanh:
“Vậy chẳng phải là…”
“Đúng vậy.”
Tô Cổn gật đầu:
“Hình sư đệ rất có khả năng sẽ trở thành Bạch Ngân đầu tiên của Lục Thiên các!”
Bạch Ngân!
Bất kể là sống hay chết, mỗi cường giả Bạch Ngân đều là tồn tại được vương triều Đại Lâm ghi nhớ.
Ba trăm năm nay…
Bạch Ngân xuất hiện chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Không phải chi mạch nào của nội môn cũng từng xuất hiện Bạch Ngân, công pháp của Lục Thiên các cực đoan, tuy rằng không thiếu cường giả Hắc Thiết đỉnh phong, nhưng chưa từng có Bạch Ngân.
Lần này…
Đúng là nhặt được bảo bối.
Tô Túc ánh mắt lóe lên, trong lòng không khỏi ghen tị, ông ta vất vả tu luyện, lúc mười tuổi, e rằng còn chưa khai khiếu.
“Tuy rằng Hình sư đệ thiên phú dị bẩm, nhưng… tính cách lại quá lạnh lùng.” Hứa Du Tôn cau mày, chậm rãi nói:
“Ta đã gặp đệ ấy hai lần, cảm thấy đệ ấy không giống người sống, rất khó gần, trong mắt Hình sư đê, có lẽ chúng ta chẳng khác nào thi thể.”
“…”
Tô Túc định nói gì đó, như thể nhận ra điều gì, ông ta quay đầu lại, nhìn về phía xa:
“Trương huynh, đã đến rồi, sao không tới đây?”
“Làm phiền rồi.”
Một bóng người chậm rãi bước đến, chắp tay:
“Tại hạ là Trương Hợp, bái kiến mấy vị.”
Người đến dung mạo tuấn tú, tuổi tác khó đoán, mặc áo màu tím sang trọng, khí tức nội liễm, không hề lộ ra chút nào.
Cao thủ!
Ba người nghiêm mặt.
“Để ta giới thiệu.” Tô Túc đứng dậy, cười nói:
“Trương huynh đệ vốn là người của Thiên Thủy trại, cách đây không lâu đã gia nhập Tô gia làm khách khanh, Phân Cân Thác Cốt Thủ của Trương huynh rất lợi hại, tu vi cũng không thua kém ta.”
“Ba vị này…”
“Tô huynh không cần phải giới thiệu.” Trương Hợp phất tay:
“Trương mỗ ta đã nghe danh tiếng ba vị nhân tài kiệt xuất của Lục Thiên các, Huyền Thiên minh nội môn, từ lâu.”
“Ngồi, ngồi!”
“Ngồi xuống nói chuyện.”
Lúc Chu Giáp lên lầu, Trần trưởng lão đang đợi ở gần đó liền chủ động tiếp đón.
“Bang chủ đang bế quan, chuẩn bị cho trận tỷ thí nửa tháng sau, đáng tiếc, không ai ủng hộ, người của Tiểu Lang đảo đã chuẩn bị tìm người thay thế.”
“Còn có một chuyện, một số người của Thiên Thủy trại đã gia nhập Tô gia.”
“Chúng tôi nghi ngờ, Tô Cổn trở về đúng vào lúc này là do Tô gia giở trò, nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy?”
Nói xong, Trần trưởng lão lắc đầu.
Từ khi Lôi Bá Thiên chết, Thiên Hổ bang gần như chưa từng có ngày nào yên ổn.
Vất vả lắm mới xác định được bang chủ, vậy mà lại xảy ra chuyện này, khiến cho lão già như Trần trưởng lão cũng có chút không chịu nổi.
Không chỉ có ông ta.
Người của Thiên Hổ bang, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, đã sớm tan rã, e rằng chỉ cần Lôi My thua, cho dù có người khác thay thế vị trí bang chủ cũng khó có thể vãn hồi.
Tiểu Lang đảo tuy rằng có thực lực, nhưng lại không có ai làm được việc, đến lúc đó, Thạch Thành e rằng sẽ quay về tình trạng hỗn loạn lúc Lôi Bá Thiên chưa xuất hiện.
“Ừ.”
Chu Giáp gật đầu:
“Tiền bối thấy thế nào?”
“Theo ta, Tô gia không muốn chúng ta yên ổn.” Trần trưởng lão vuốt râu nói:
“Chỉ cần Thiên Hổ bang loạn, Tô gia liền có thể nhân cơ hội thu nạp tàn dư của Thiên Thủy trại và những bang phái lớn nhỏ trong thành.”
“Đợi thêm mấy tháng, sau khi Tô gia thu nạp xong, cho dù Thiên Hổ bang có chỉnh đốn thì cũng đã muộn.”
“Hơn nữa, bang chủ hiện tại, so với phụ thân nàng, thiếu đi sự bá khí và quyết đoán, cho dù lần này thoát khỏi kiếp nạn, nhưng dưới sự áp bức của Tô gia, e rằng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.”
“Như vậy…”
Chu Giáp trầm ngâm:
“Chuyện này chắc là còn có sự tham gia của nha môn, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Trần trưởng lão gật đầu: “Âu Dương thành chủ có mưu đồ, những năm này, chuyện xấu đều do chúng ta và Tô gia làm, còn danh tiếng thì đều là của ông ta, quả thực là một lão hồ ly.”
“Ai mà không biết Thạch Thành có một Âu Dương Thanh Thiên?
“Đáng tiếc, kẻ ác quá mạnh, Thanh Thiên đại lão gia cũng chỉ có thể ở trong nha môn dưỡng lão.”
Nói xong, Trần trưởng lão cười lạnh.
Rất nhiều người đều không để ý đến sự tồn tại của nha môn, thậm chí còn khinh thường thành chủ.
Nhưng Âu Dương Hạng là Hắc Thiết hậu kỳ, xét về thực lực thực sự, ông ta có thể nghiền nát Lôi Bá Thiên, quyền lực ngập trời ở nha môn.
Những năm này…
Tuy rằng nha môn nhìn thì có vẻ không tham gia vào tranh đấu của các thế lực, nhưng lợi ích lại không hề thiếu, hai nhà, vì tranh giành địa bàn, thường xuyên tặng hậu lễ.
Âu Dương Hạng…
Không chê bất kỳ thứ gì.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo